Every person holds dear to our hearts the memory of those we have lost. For us Vietnamese-Americans, the day of our loved one’s passing is particularly important. Every year on this day, we have a time of family fellowship, so that we can break bread in honor of our loved one. As we share a meal, we smile and share memories. It is a time of togetherness to celebrate the connection that our loved one still fosters amongst those who still set foot on earth.
This past weekend, my brother Tom-Vinh and I remembered the best mother in the world, our mom Hue Thi Tran, four years after she went to heaven to be with our Lord. We had the opportunity to share this remembrance with not only our family, but also with our friends, at a service at the Vietnamese Baptist Church in Warner Robins, Georgia. We are so grateful to our dear friends who were able to come, and we are just as grateful to those who could not be present in person, but who were there in spirit. We can only hope to be as blessed as our mother was.
Please read below to see the speech that we shared at our mom’s remembrance service.
Afterwards, please scroll to the bottom of this post to see some photographic memories of the event.
Mời các bạn bấm ở đây để xem bài phát biểu của hái đứa con ngày lễ nhớ của Mẹ.
Sau đó, mời các bạn xem một số hình ảnh về lễ nhớ của Mẹ.
“How does one live her life in such a way to be loved in life and remembered beyond? What actions does one do to leave a legacy of kindness and goodwill? Every day, I aspire to be even a fraction of the inspiration she was – and is – and so I think about these questions. And I think a key to it all is that my mom didn’t have to think of it at all – these qualities were her nature and everything she did, she did not for herself but for her children, family, friends, and even complete strangers in the name of God. Her life was the epitome of love, giving, devotion, and faith.
“My mom was born on February 10, 1959 in Saigon, Vietnam, to Nuoi Ba Tran and Lien Thi Pham, into a family of 6 brothers and 3 sisters. She grew up in a war-torn country but was the first of her family, and one of the first “boat people,” who escaped. Her boat capsized near Malaysia, and she survived in the Pulau Bidong refugee camp for years before making it to America.
“When she settled in Pineville, Louisiana, she worked as a custodian. She brought home a menu from the restaurant of the hotel where she worked, learning English from it and studying it, so that she could a position as bus girl and eventually as waitress. When she started a family, her marriage was rocky and full of strife, and she finally found the bravery to leave after many years. However, two blessings came from it – Tom and I became the center of her life, as she is the center of ours.
“We lived below the poverty line for years in Warner Robins but, despite it all, we were happy and healthy. Our clothes may have been hand-me-downs, but they were neat and decent. Our food was purchased with food stamps, but our stomachs were always full of delicious, home-cooked food. We had everything we needed.
“My mom never complained. When we heard gunshots in the dangerous neighborhood we lived, she thanked God for giving us a roof over our heads. When she was attacked in our home and badly hurt, she thanked Jesus for sparing her life and prayed for the healing of our neighbors who also suffered.
“She was blessed with innumerable friends who became the village who raised us, and with a home from Habitat for Humanity that was a dream come true. She was showered with the support and love of brothers and sisters in Christ wherever she went.
“She loved her two dogs, Bucci and April, who were her constant and faithful companions, whom she loved almost as much as Tom and me, and whom followed her to heaven in 2016 and 2018, respectively.
“She believed that education was the key to improving our lives, and she was always excited to learn. Some of our fondest memories are sitting on the floor watching lectures next to her during a sociology class, or watching her tutor her peers during anatomy lab. While she worked full-time and raised us, she earned her college degree and then registered nursing degree. Through all of this, she still found the time to drive us to music lessons and to cook dinner every single night.
“She found her calling as a nurse in the intensive care unit. The work was challenging, but she treasured the relationships that she made with her coworkers and her patients. Many of them kept in touch with her for many years, even if she took care of them only once. For her devotion to her patients and community, she won the prestigious Frist Humanitarian Award, the highest honor from the Hospital Corporations of America. However, she withdrew from the nationwide award in hopes that other regional winners could be recognized for their good works.
“Indeed she had no dreams of being praised, instead believing there was more good that she could do. She assembled hundreds of boxes of school supplies and clothes to send to third-world countries through Operation Christmas Child. She volunteered at school and at church, with Habitat for Humanity, and the Food Pantry at First United Methodist Church. However, most of my mom’s charitable deeds were ordinary acts done quietly and frequently anonymously. She purchased extra turkeys to give to people at the hospital who she knew were tight on money during the holidays. She prepared countless dinners for family members of her patients who were critically ill in the hospital. She volunteered to work nights, weekends and every holiday after my brother and I left for school, so that other nurses could make as many memories as possible with their own children.
“She was artistic and creative. She taught herself to crochet and made clothes for friends, family, and even dolls. She even collected grocery bags and crocheted them into unique purses. She made modular origami swans, paper flowers and plastic bottle bouquets in projects with her beloved grand-nephews. She loved poetry, church hymns, and experimenting with new recipes to cook for Ai, Tom, Silas, and me.
“She was a woman of faith, spending countless hours listening to lectures on Christianity, reading, meditating, and praying upon the good Lord’s word. She loved going to bible study, memorizing huge swaths of the bible. She could recite hundreds of bible verses from memory, never ceasing to share just the right to share with Tom and me, depending on what was going on in our lives.
“When my mom became sick with colon cancer and could no longer work, she moved in with my cousin Elizabeth Ai Tran to Houston, Texas, and later with me and my husband Silas to New York City, and was grateful for the specialized care she sought from MD Anderson and Memorial Sloan Kettering Cancer Centers. My mom fought valiantly and admirably for years with the Lord by her side until He called her home on December 1, 2014, and she went happily with Him. Always thinking about others, she gave her body as an anatomic donation to NYU School of Medicine. As her final wish, she requested that we pray for each other, and to do kind things for those in need whenever we think about her.
“And so we remember our mom. We remember her as a loving, devoted mother who did anything and everything for her children. We remember her as a hard-working woman who single-handedly brought her family up from poverty to create a happy and simple life. We remember her as a kind person who saw to the needs of others before her own. We remember as a Christian who took comfort in the Lord’s word and found blessings in everything and everyone. We remember her as an inspiration who is still loved and treasured by many even to this day. And not only do we remember, but we strive to live in her example.”
Please scroll to the bottom of this post to see some photographic memories of our mom’s remembrance service.
Or, read on below to read our speech in Vietnamese.
“Một nguời sẽ làm thế nào để đuợc thương trong cuộc sống và nhớ sau đó, để để lại một di sản của long tốt và thiện chí? Cuộc sống của Mẹ là hình ảnh của tình thuơng và đức tin. Mỗi điều Mẹ làm trong cuộc sống Mẹ không làm cho bản thân của Mẹ, mà cho hai đứa con, gia đình, bạn bè, trong tên của Ngài. Mỗi ngày, Mây và Tý hy vọng là hai đứa có thế đuợc một phần nhỏ của cảm hứng của Mẹ.
“Mẹ sinh ngày 10 tháng 2 năm 1959 tại Sài Gòn, con gái của Ông Bà Trần Bá Nuôi và Phạm Thị Liên. Trong gia đình có 6 nguời trai, 3 người gái. Mẹ là nguời đầu tiên trong gia đình đi vuợt biển và định cư ở trại Pulau Bidong ở Malaysia cho mấy năm truớc khi qua Mỹ.
“Khi Mẹ định cư ở Lousiana, Mẹ làm ở nhà hàng Plantation Manor dọn dẹp bàn, rồi Mẹ mang cái thực đơn của nhà hàng về nhà mỗi tối để Mẹ học tiếng Mỹ. Khi Mẹ đã hiểu hết, Mẹ được làm bồi bàn.
“Khi Mẹ lập gia đình, cuộc hôn nhân không được may mắn. Sau nhiều năm chịu đựng Mẹ đã dũng cảm li dị, nhưng mà từ li dị, Mẹ đựoc một món quà vô giá – đó là hai đứa con: Hai đứa thành là trung tâm của cuộc đời của Mẹ, y hệt giống Mẹ là trung tâm của hai đứa.
“Sau li dị, gia đình mình sống rất là nghèo khổ trong nhiều năm ở Warner Robins, nhưng gia đình rất hạnh phúc và khỏe mạnh. Tuy nghèo nhưng hai con của Mẹ luôn luôn làn lặn và no đũ. Mẹ không bao giờ phàn nàn, than phiền. Mẹ cám ơn Chúa cho mình một gia đình hạnh phúc. Khi Mẹ bị cứơp và bị thương, Mẹ cám ơn Chúa Jesus đã bảo vệ Mẹ an toàn.
“Mẹ đuợc bạn bè yêu mến, và Mẹ được sự thương yêu của Habitat for Humanity giúp đở Mẹ để xây lên căn nhà cho Mẹ và hai con của Mẹ. Mẹ rất là thuơng hai con chó, Bucci và April. Hai con chó là nguời bạn rất trung thành luôn luôn bên cạnh Me, và Mẹ thuơng hai con chó giống Mẹ thuơng Mây và Tý.
“Mẹ tin rằng giáo dục là chìa khóa để cải thiện cuộc sống của gia đình. Mây và Tý hay ngồi trên sàn nhà bên cạnh Mẹ lúc Mẹ đi lớp xem các bài giảng, và hai đứa hay đi theo Mẹ lúc Mẹ kèm bạn cùng lớp học. Mẹ vừa đi làm, vừa nuôi dậy hai đứa con, và vừa kiếm đuợc bằng đại học và sau đó bằng y tá. Qua tất cả những điều này, Mẹ vẫn tìm thời gian để đưa hai đứa đến học âm nhạc, và Mẹ vẫn nấu bữa ăn tối mỗi đêm.
“Mẹ làm y tá trong ICU. Mẹ hòa đồng với các bạn đồng nghiệp và thương yêu, chăm sóc bệnh nhân của Mẹ rất là chu đáo. Đối với sự tận tâm của Mẹ đối với bệnh nhân và cộng đồng, Mẹ đã đựoc trao giải thuởng Frist Humanitarian Award, vinh dự cao nhất từ công ty bệnh viện của Mẹ. Tuy nhiên, Mẹ đã từ chối giải thuởng toàn quốc vì Mẹ hy vọng rằng những nguời chiễng thắng khác có thể đuợc công nhân.
“Mẹ rất là khiêm tốm, luôn luôn nghĩ về ngừơi khách. Mẹ xếp hàng tram hộp đồ học tập và quần áo để gửi đến các nước nghèo. Mẹ tình nguyện ở truờng, nhà thuơng, nhà thờ, với Habitat for Humanity, và Food Pantry. Hầu hết các hành động từ thiện của Mẹ đã đuợc thực hiện một cách lặng lẽ và ẩn danh. Ví dụ, lễ tạ ơn và lễ giáng sinh, Mẹ mủa them gà tây để tặng cho những nguời không có nhiều tiền.
“Mẹ rất là khéo tay. Mẹ tự học cách móc và may quần áo cho bạn bè, gia đình và búp bê. Mẹ dùng bao-li-long để móc đuợc túi đạc biệt. Mẹ xếp giấy để làm sư tử, bôn giấy. Mẹ khoái thơ, thánh ca. Mẹ rất là thích nấu thức ăn lạ và đạc biệt cho Chị Ái, Tý, Mây, và chồng Mây.
“Mẹ là một nguời của đức tin, và hàng giờ Mẹ nghe các bài giảng về Chúa Jesus, đọc kinh, cầu nguyện theo lời Chúa. Mẹ rất là thích nghiên cứu và đi học kinh thánh. Mẹ có thể đọc được hàng trăm câu kinh từ ký ức, và Mẹ hay chia sẻ các câu này vơi Mây và Tý trong cuộc sống của hai đứa.
“Khi Mẹ bị bệnh ung thư ruột và Mẹ không thể làm việc nữa, Mẹ đã chuyển đến ở trung với chị họ của Mây tên là Chị Ái ở Houston, rồi sau đó với Mây và chồng Mây ở TP New York. Mẹ biết ơn sụ chăm sóc đặc biệt từ MD Anderson và Memorial Sloan Kettering.
“Với tình yêu thương của Chúa bên cạnh, Mẹ đã chiến đấu dung cảm trong nhiều năm qua, và ngày Ngài gọi Mẹ về, ngaỳ 1 tháng 12 năm 2014, Mẹ đã sẳn sang đi về với Chúa, nơi mà Mẹ được nhiều vui vẽ và hạnh phúc. Luôn luôn Mẹ suy nghĩ về những người khác, và Mẹ đã cho sách của Mẹ để nghiên cứu thuốc men ở Trường Y Khoa NYU. Điều ước cuối cùng của Mẹ là yêu cầu mình cầu nguyện cho nhau, và làm những điều tốt đẹp cho những người khác bất cứ khi nào mình nghĩ về Mẹ.
“Và vì vậy anh em chúng tôi nhớ Mẹ. Chúng tôi nhớ Mẹ là một nguời mẹ yêu thuơng, tận tuy, đã làm bất cứ điều gì cho hai đứa con. Chúng tôi nhớ Mẹ là một phụ nữ một mình đưa gia đình thoát khỏi đói nghèo để tạo ra một cuộc sống hạnh phúc và đơn giản. Chúng tôi nhớ Mẹ là một nguời tốt đã nhình thấy nhu cầu của nguời khác trứoc bàn thân của Mẹ. Tuy rằng Mẹ đã ra đi nhưng Mẹ vẫn còn để lại sự thương nhớ và núối tiếc của người thân và bạn bè.”